Lời Chúa Giêsu nói cùng các môn đệ để muốn sửa người anh em bị lỗi phạm, đầu tiên là nói riêng với nó thôi! Nếu nó chịu nghe lời thì tốt, bằng không thì hãy đem theo một hoặc hai người nữa để mọi việc được giải quyết nhờ có nhiều nhân chứng. Nếu nó vẫn không chịu nghe, hãy trình với cộng đoàn. Cộng đoàn nó cũng chẳng thèm nghe thì hãy kể nó như người ngoại giáo và như người thu thuế vậy!.

Những lời dậy dỗ và khuyên nhủ của Chúa Giêsu ở trên vào thời của Chúa không biết được bao nhiêu người chịu nghe? Thì hà huống chi đến mấy ông môn đệ của Chúa?. Chúa Giêsu hằng chữa bệnh cho nhiều người và trước mặt rất nhiều người, nhưng Lời của Chúa dậy dân chúng cũng chỉ có ít người nghe theo và muốn thực hành, chứ chẳng phải hết cả thảy đâu!. Vả con người ta đi theo Chúa Giêsu vì thị hiếu thì nhiều, xem ông Giêsu này làm được những điều gì mà khá đông thiên hạ đi theo ông để nghe ông giảng đạo.

Chứ cái thói đời thường thì ai mà thèm nghe lời của ai đâu thưa Chúa!. Có người chẳng biết gì cũng thích đi làm tài khôn mà dậy người và dậy đời. Ở trên cái đời ô trọc này thì chỉ có những con người có tiền của, giầu có, địa vị, và quyền hành, thì lời nói của họ mới có người nghe. Bởi họ là chủ của mình và là người có quyền hành trên mình, họ trả tiền cho mình, mà dám không nghe ông ư!?. Thưa không dám đâu!. Thứ đến thì họa may là các linh mục có ý muốn tốt cho con chiên nên phải cắn răng, bỏ thời giờ, bỏ sự ngại ngùng, mà đến cho con chiên một lời khuyên, xem nó có vì ý tốt của mình và sợ Chúa mà thay đổi hay không?. Chứ cái việc đi khuyên người là điều rất tế nhị, ai cũng muốn tránh. Gặp người hiền lành ta cũng đã rất ư là ngại ngùng để khuyên họ, vì chỉ sợ họ nhạo báng mình rằng là ai, tư cách gì để mà đi khuyên lơn họ chứ; họ có nhờ đến mình đâu!. Còn gặp người bậm trợn và dữ giằn thì thật có đem cả xứ đến mà khuyên răn họ cũng chẳng nghe mà ngược lại còn bị nghe cho đầy cái lỗ tai, rồi thì ra về trong tức bực chứ chẳng được cái tích sự gì.

Thưa nói đi thì cũng cho nói lại, là vì con người ta hôm nay có khác, ngày mai lại khác, chứ không ngày nào giống ngày nào đâu!. Hôm nay xem họ dữ giằn bậm trợn vậy đấy, nhưng ai bảo trong lòng của họ không có sự suy nghĩ về hành động của họ làm hay của chính mình làm?. Ai trong chúng ta có thể hiểu được chính cái tánh tình của mình?. Cái tánh của mình sống trong một xã hội mà chung quanh ai cũng bon chen, dữ tợn, gian manh, quỷ quyệt, thì ít nhiều chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Nhưng nếu có cơ hội để chúng ta có thể dọn đến sống ở một nơi khác mà chung quanh ai cũng biết chia sẻ và thương yêu nhau, trong một xóm một xã, thì hy vọng thật nhiều con em chúng ta sẽ thay đổi và chính cuộc sống của chúng ta cũng sẽ thay đổi thật nhiều cho nên tốt lành hơn.

Cái việc đi khuyên răn người chẳng phải ai cũng có thể làm được, vì tự ái mọi người ai cũng có. Có người tự ái của họ cao lắm vì chính họ hay muốn làm thầy dậy đời thì ai có thể khuyên răn những thành phần này?. Rồi tự ái vừa vừa cũng có. Hiền lành và thánh sống lắm thì cũng có tự ái tí ti. Rồi thì cũng tùy theo số tuổi đời nữa thưa anh chị em!. Chẳng lẽ lại cho cái thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch, đến khuyên răn một người đã có tuổi hay ở cái tuổi hàng cha hằng chú của cậu ta?. Rồi thì chúng ta thấy rõ trước mắt là trong gia đình họ hàng của chúng ta đấy!. Con cái có hoàn toàn nghe theo lời cha mẹ dậy dỗ chúng không?. Ở đây là tôi nói khuyên dậy chúng lấy cái tình yêu chúng nó mà khuyên dậy, chứ chẳng phải dùng lời nặng nề mà bắt chúng phải theo. Rồi thì ông bà khuyên bảo bố mẹ, cũng có bố mẹ nào nghe không?. Kế đến anh chị khuyên bảo các em, chúng có nghe theo hay không?.

Đồng ý rằng đôi khi vì nể nên trước mặt thì chúng ta đóng kịch tỏ vẻ đồng ý và nghe lời một cách tuyệt đối!. Nhưng liền sau lưng chúng ta phán ra những câu như thế nào, cho hả giận, vì đã dám xúc phạm đến chúng ta?. Vâng, thưa Chúa, tất cả con người nhân loại của chúng con là thế, vì nếu tất cả chúng con biết vâng Lời Chúa, thì Chúa cũng đâu có phải trải qua con đường Thập Giá tang thương mà Chúa đã phải đi qua, phải không thưa Chúa?. Thời buổi ngày nay con người rất muốn tránh những va chạm hay những đối mặt mà nếu có thể tránh được thì ai cũng muốn tránh, vì thưa hễ giáp mặt thì có thể chúng ta bị ăn đòn lắm đó!. Chưa sửa được người mà má đã xưng. Thời buổi ngày nay ai muốn làm cái nghề khuyên răn người ta, cũng phải học thành tài cho có bằng tiến sĩ về gia đình thì muốn viết lách, in thành sách bán, họa hoằn sẽ có người tìm mua. Hoặc sẽ có người tìm đến văn phòng lấy hẹn để tìm những lời cố vấn về vấn đề gia đình mà một lần gặp giá sẽ không phải là rẻ!?.

Khuyên răn người ta thứ nhất phải có được ơn Chúa; thứ hai phải có tấm lòng muốn cho người nên tốt; thứ ba ăn ở hiền lành đức độ mà tiếng tốt đã được người đời ca tụng qua biết bao nhiêu thế hệ; có thế mới hy vọng khuyên người cho được thưa anh chị em. Vì lời khuyên của mình cho người thứ nhất phải xét lòng mình cái đã là mình có gì để khuyên người??. Vì cho lời khuyên không đúng sẽ gây bao nhiêu tai họa cho chính bản thân mình và cho người. Chẳng những thế họ còn đi bêu xấu mình nữa!. Lậy Chúa muốn lấy lời lành mà khuyên người, thật chẳng phải là điều dễ làm đâu thưa Chúa! Nhưng không gì bằng cho người lời khuyên vừa đúng lúc và vừa đủ phải không thưa Chúa!?.

Nếu chúng con biết phương châm tình yêu của Chúa, thì thật khó để cho người ghét mình; vì nói sao cho vừa lòng người, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Tựu trung hãy lựa lời mà nói, nói sao đừng để cho người hiểu lầm và xin Chúa Thánh Linh giúp cho những lời mình nói để người hiểu được thiện chí của mình mà nghe theo. Amen.