NGHĨA ĐÀN - Sau khi ông Nguyễn Văn Đề gửi đơn khiếu nại, đồng thời Hội Đồng Mục Vụ Giáo Xứ Cồn Cả gửi đơn đề nghị thả người và trả tài sản tới các cơ quan chức năng huyện Nghĩa Đàn. Chiều ngày 22 tháng 07 năm 2009 CA huyện Nghĩa Đàn(trưởng, phó CA huyện và ban an ninh) có buổi gặp gỡ với Cha quản xứ tại nhà phòng xứ Cồn Cả. Sáng ngày hôm sau Hội Đồng Mục Vụ Giáo xứ và một số giáo dân cùng gia đình tới UBND huyện làm việc theo giấy mời. Hai buổi gặp gỡ này có cùng một nội dung: CA thông báo về những vấn đề liên quan đến anh Hiệp mà CA điều tra và thu thập.

Ở văn phòng Giáo xứ Cồn Cả, sau khi CA thông báo thì Cha xứ có ý kiến như đã nói với CA tối ngày 19 tháng 07 là thả tự do cho anh Nguyễn Quang Hiệp và trả tài sản cho ông Nguyễn Quang Đề và Cha xứ còn nói thêm: Những gì CA lập biên bản hay những gì anh Nguyễn Quang Hiệp viết tại trại giam huyện thì tôi không tin.

Tại UBND huyện, HĐMV và ông Nguyễn Quang Đề đã nhắc lại những điểm có trong đơn khiếu nại và bản đề nghị. Nhiều vấn đề CA trả lời quanh co như vấn đề liên quan đến chuyện công an đánh anh Nguyễn Quang Hào. Hội Đồng Giáo xứ và gia đình không bằng lòng với buổi làm việc này. Thế mà, biên bản buổi làm việc được ghi lại hoàn toàn khác với nội dung làm việc. Trong văn bản có ghi lại: CA nói thế này, CA nói thế kia, HĐGX thống nhất như nội dung buổi làm việc…Còn những thắc mắc liên quan đến việc CA đánh anh Hào hoặc những hành động láo xược của anh Đức CA thì biên bản không hề ghi vào. Cuối biên bản còn ghi: Biên bản này đã được đọc lại cho những người và thành phần có tên trong biên bản nghe, công nhận đúng và ký tên xác nhận dưới đây. Trong khi đó, rút kinh nghiệm từ những vụ ở Thái Hà và Toà Khâm Sứ nên không hề có ai trong HĐGX và gia đình ký vào biên bản.

Sau buổi làm việc, CA huyện Nghĩa Đàn đã thả anh Hiệp về với gia đình vào lúc 8h tối ngày 24 tháng 07 năm 2009. Còn chiếc xe ôtô được trả lại ngày sau (25/07) nhưng gia đình phản đối về việc phạt hành chính 500 000đ. Cuối cùng, CA đã trả xe cho gia đình vô điều kiện vào ngày 27 tháng 07 năm 2009.

Còn về phía anh Nguyễn Quang Hiệp, trước khi về gia đình, “thủ trưởng” có gặp riêng để dặn dò nhiều điều, trong đó có hỏi Hiệp mấy câu thế này:

- Bây giờ về gặp Cha xứ, cháu nói thế nào?

Anh Hiệp trả lời:

- Đối với Cha xứ, có thế nào cháu phải nói đúng như vậy.

Thủ trưởng hỏi tiếp:

- Nếu Cha xứ dạy làm những điều sai thì cháu có nghe không ?

Anh Hiệp trả lời;

- Cha xứ thì không bao giờ dạy điều sai cả.

Hai câu trả lời khôn ngoan của anh Hiệp làm tôi nhớ tới lời Chúa Giêsu: khi bị điệu đến các quan quyền thì các con không lo phải nói gì…

Về với gia đình anh Nguyễn Quang Hiệp vừa mừng, vừa sợ vì hơn một tuần ở cơ quan công an anh Hiệp bị đánh đập và bắt viết nhiều biên bản ngoài ý muốn. Tôi xin gửi tới quí vị bức thư của anh Nguyễn Quang Hiệp viết cho linh mục quản xứ sau đây:

Kính thưa Cha,

Con xin phép được trình bày lại các sự việc xảy ra trong thời gian con bị tạm giam:

Lúc đầu họ đưa con đến lúc đó con đang bị còng về phía sau. Họ đưa con vào phòng thì có một người đưa chân phải lên đá một phát vào hông phải làm con ngã xuống. Sau đó họ đưa con đi phòng khác lấy cung. Trong quá trình lấy cung thì có hai người thay nhau đánh con, đánh vào đầu và mặt túi bụi rồi có một người tên gọi là Tuấn Anh nắm tóc con rồi tát vào mặt và đập đầu con vào tường khoảng 10 lần liên tục. Sau đó có một người đấm vào hông con hai cái hiện đang đau. Trong lúc đánh con thì tên Tuấn Anh là người đánh con nhiều nhất và chúng vừa đánh vừa nói “Mày có giám trả thù bố mày không?” Sau đó tên lấy cung nói với con: mày nói không khéo tý nữa tao bắt nằm xuống cho nó dậm mày. Rồi nó quay sang nói với tên đánh con: cứ để cho nó nói rồi tý nữa tao cho mày đánh thoải mái.

Lấy cung xong rồi thì hai người vào đánh tiếp, đặc biệt là vào hai mắt và đầu làm cho con hoa cả mắt. Rồi bọn họ nói: ký vào đây. Ký xong rồi nó đánh con tiếp: Một cái vào mắt làm mắt con thâm và sưng. Rồi một cái vào mũi làm chảy máu mũi ra. Sau đó thì nó đưa vào phòng giam. Trên đường đi, tên Tuấn Anh là người đi theo con và đánh tiếp cho đến khi vào phòng giam. Vào phòng giam thì nó xích chân con một đêm và một buổi sáng ngày hôm sau, sau đó nó mở xích và đưa lên lấy cung tiếp. Nói đúng sự thật thì nó cố tình viết khác đi. Ví dụ câu anh Đức CA nói: “Thằng kia, lại đây…” thì nó sửa lại là “anh cho tôi kiểm tra giấy tờ xe”.

Sau đó thì nó bắt ký vào và hầu như ngày nào nó cũng gọi ra, cứ một lần ra thì viết một lần nhưng do nhiều quá nên con cũng không nhớ nỗi là mấy tờ cả. Ngày hôm sau Hồ Phi Hải gọi con lên và nói bây giờ mày viết một cái giấy bảo cha và bố mày làm giấy bảo lãnh cho mày về rồi sau toà gọi rồi về xử. Và đặc biệt là cứ một lần nó bắt viết các giấy gì thì bảo là viết trong sức khoẻ bình thường và không bị đánh đập chi cả. Nhưng toàn bộ nội dung trên là hoàn toàn nó đọc cho con viết cả. VÀ vài ngày sau khi Cha và bố lên thăm con, thì nó lại kêu con lên bảo viết về cho Đức Cha cũng với nội dung làm giấy bảo lãnh cho con. Rồi nó đọc cho con viết là ở đây con sức khoẻ bình thường và được đối xử tử tế không bị đánh đập.

Và sau đó nhiều lần gọi con lên rồi bảo con gọi điện thoại về bảo bố làm giấy bảo lãnh, nó bật loa ngoài lên. Sau đó, nó đưa luật cho con đọc bảo sai phải sửa, rồi nó để anh đề xuất cho viện kiểm soát phạt án treo. Và hai lần bảo con khai báo thành khẩn rồi bảo lãnh ra làm ăn có chuyện bên giao thông thì gọi cho chú “Thủ trưởng”, chú giải quyết cho.

Rồi hai lần bảo con ra gặp bố và ban hành giáo làm giấy bảo lãnh cho mà về.

Cuối cùng đưa hai ông Đồng Lào (nơi xảy ra vụ việc) là ông Thịnh và ông Thu đến đối chứng lời khai, rồi quay phim, ghi âm, rồi bảo con ký cho nó quay phim. Và trước khi thả con về nó nói: ổn hay không là do em, nói cho khéo và nó bắt con viết giấy cam đoan, nó đọc cho con viết.


(bức thư này được đánh máy lại nguyên văn không sửa chữa)

Sự thật là như thế !

Đối với anh Nguyễn Quang Hiệp CA bảo gia đình quản lý tại địa phương khi nào CA gọi phải có mặt. Còn những người đánh đập anh Hào, Hiệp và thái độ của anh Đức không hề nghe CA nói tới. Chắc chắn vụ việc chưa kết thúc tại đây…