Ý kiến độc giả: Đâu là cách giải quyết vấn đề?
Sự việc về Toà Khâm Sứ Hà Nội đã diễn ra đến nay đã gần ba tuần lễ. Chúng ta có thể đánh giá thiện chí của chính quyền Việt nam một cách thật khách quan, đó là họ cố tình né tránh vấn đề. Đến nay đã xuất hiện bộ ba có liên quan đến phía chính quyền, đó là chính quyền quận Hoàn Kiếm, Ban Tôn Giáo Chính Phủ và Thủ Tướng chính phủ. Ngay trong nội bộ đã không có sự thống nhất thì lấy đâu ra việc điều hành công việc một cách trôi chảy nhịp nhàng và rơi vào tình trạng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Trước hết, về việc chính quyền quận Hoàn Kiếm sử dụng Toà Khâm Sứ mà không báo cáo cho cấp trên biết thì có phải là một hành vi mờ ám hay không? Mục đích sử dụng toà nhà này thay đổi một cách chóng mặt: ban đầu là xây dựng trung tâm thương mại, sau là ngân hàng, và bây giờ là phòng văn hoá thì đó có phải là mục đích chính đáng hay không?
Về phía chính phủ mà không thuyết phục được cấp dưới của mình thì còn nói được ai nữa. Tại sao lại có chuyện «phép vua thua lệ làng» như vậy. Chính phủ đã có kế hoạch giải quyết vấn đề chưa? Đã lập uỷ ban hoặc là nhóm họp các bên liên quan để có được huớng đi một cách sáng tỏ không? Đây không phải là chuyện tình cảm để nói cho nhau rằng thì là chín bỏ làm mười, mà là chuyện giải quyết mang tính pháp lý với văn bản chính thức, chứ không phải là chuyến viếng thăm chớp nhoáng của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đuợc.
Cuối cùng về phía Ban Tôn Giáo chính Phủ, Ban này lập ra để làm gì vậy, và liệu có thiết thực không? Những chuyện xảy ra ngay bên cạnh của mình mà không biết thì làm sao mà biết được những gì đang xảy ra tại những nơi xa tỉnh xa phủ như Sơn La. Tại sao ông Doanh lại nói rằng bên phía Chính quyền quận Hoàn Kiếm không báo cáo lên cấp trên, và bên phía giáo phận Hà Nội không nói nguyện vọng của mình? Phải nói thật ra đó chính là sự cố tình bịt tai nhắm mắt làm ngơ.
Đức Tổng Giám Mục đã cho biết ít ra kể từ vị tiền nhiệm của ngài cho đến nay liên tục phản ánh sự việc này mà nguyện vọng chính đáng lại rơi vào chốn quên lãng. Hiện nay ngày ngày, (có khi đến hàng ngàn) giáo dân biểu đạt nguyện vọng trước Toà Khâm Sứ đó không phải là nguyện vọng chính đáng? Giáo phận Hà nội chưa cần xin nhà nước cấp đất để xây dựng những cơ sở hạ tầng khác, mà chỉ xin Nhà nước trả lại cho những gì thuộc sở hữu của mình. Ở đây không có chuyện xin và cho ban ơn, mà là chuyện thực thi công bình.
Chúng ta nóng lòng chờ đợi các cấp các ngành hữu trách về phía Nhà nước đưa ra hướng giải quyết cụ thể, đừng sử dụng quá nhiều đường chuyền như trọng một trận túc cầu. Trình diễn mà không có hiệu quả dẫn đến bàn thắng thì cũng chỉ là màn trình diễn suông thiếu thuyết phục và nhàm chán.
Sự việc về Toà Khâm Sứ Hà Nội đã diễn ra đến nay đã gần ba tuần lễ. Chúng ta có thể đánh giá thiện chí của chính quyền Việt nam một cách thật khách quan, đó là họ cố tình né tránh vấn đề. Đến nay đã xuất hiện bộ ba có liên quan đến phía chính quyền, đó là chính quyền quận Hoàn Kiếm, Ban Tôn Giáo Chính Phủ và Thủ Tướng chính phủ. Ngay trong nội bộ đã không có sự thống nhất thì lấy đâu ra việc điều hành công việc một cách trôi chảy nhịp nhàng và rơi vào tình trạng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Trước hết, về việc chính quyền quận Hoàn Kiếm sử dụng Toà Khâm Sứ mà không báo cáo cho cấp trên biết thì có phải là một hành vi mờ ám hay không? Mục đích sử dụng toà nhà này thay đổi một cách chóng mặt: ban đầu là xây dựng trung tâm thương mại, sau là ngân hàng, và bây giờ là phòng văn hoá thì đó có phải là mục đích chính đáng hay không?
Về phía chính phủ mà không thuyết phục được cấp dưới của mình thì còn nói được ai nữa. Tại sao lại có chuyện «phép vua thua lệ làng» như vậy. Chính phủ đã có kế hoạch giải quyết vấn đề chưa? Đã lập uỷ ban hoặc là nhóm họp các bên liên quan để có được huớng đi một cách sáng tỏ không? Đây không phải là chuyện tình cảm để nói cho nhau rằng thì là chín bỏ làm mười, mà là chuyện giải quyết mang tính pháp lý với văn bản chính thức, chứ không phải là chuyến viếng thăm chớp nhoáng của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đuợc.
Cuối cùng về phía Ban Tôn Giáo chính Phủ, Ban này lập ra để làm gì vậy, và liệu có thiết thực không? Những chuyện xảy ra ngay bên cạnh của mình mà không biết thì làm sao mà biết được những gì đang xảy ra tại những nơi xa tỉnh xa phủ như Sơn La. Tại sao ông Doanh lại nói rằng bên phía Chính quyền quận Hoàn Kiếm không báo cáo lên cấp trên, và bên phía giáo phận Hà Nội không nói nguyện vọng của mình? Phải nói thật ra đó chính là sự cố tình bịt tai nhắm mắt làm ngơ.
Đức Tổng Giám Mục đã cho biết ít ra kể từ vị tiền nhiệm của ngài cho đến nay liên tục phản ánh sự việc này mà nguyện vọng chính đáng lại rơi vào chốn quên lãng. Hiện nay ngày ngày, (có khi đến hàng ngàn) giáo dân biểu đạt nguyện vọng trước Toà Khâm Sứ đó không phải là nguyện vọng chính đáng? Giáo phận Hà nội chưa cần xin nhà nước cấp đất để xây dựng những cơ sở hạ tầng khác, mà chỉ xin Nhà nước trả lại cho những gì thuộc sở hữu của mình. Ở đây không có chuyện xin và cho ban ơn, mà là chuyện thực thi công bình.
Chúng ta nóng lòng chờ đợi các cấp các ngành hữu trách về phía Nhà nước đưa ra hướng giải quyết cụ thể, đừng sử dụng quá nhiều đường chuyền như trọng một trận túc cầu. Trình diễn mà không có hiệu quả dẫn đến bàn thắng thì cũng chỉ là màn trình diễn suông thiếu thuyết phục và nhàm chán.