Sáng Chúa Nhật 13 tháng Tư Lễ Lá, khởi sự Tuần Thánh, là tuần lễ quan trọng nhất trong Phụng Vụ Công Giáo đã được cử hành tại quảng trường Thánh Phêrô. Ngày Chúa Nhật Lễ Lá này cũng là ngày Giới Trẻ Thế Giới lần thứ 40 được cử hành ở cấp giáo phận.
Trước sự hiện diện của đông đảo các tín hữu, theo ước lượng sơ khởi lên đến 70.000 người, gấp đôi năm 2022 khi mới thoát khỏi đại dịch coronavirus, cuộc rước lá, tưởng niệm biến cố Chúa Giêsu khải hoàn vào thành Giêrusalem đã diễn ra trọng thể, và được tiếp nối bằng thánh lễ tưởng niệm cuộc thương khó của Chúa.
Các cành lá dừa các bạn trẻ cầm trong cuộc rước lá do các Cộng đoàn Con đường Tân dự tòng trao tặng; còn các cây và cành ô liu trang trí bàn thờ và Quảng trường thánh Phêrô do miền Puglie nam Italia tặng. Sau cùng 2 ngàn cành lá dừa màu vàng được kết bện rất nghệ thuật, do các chính quyền ở thành phố San Remo và Bordighera và một số tổ chức khác ở miền Liguria trao tặng theo một truyền thống có từ thế kỷ 16. Các cành lá này được đoàn đồng tế, kinh sĩ đoàn Đền thờ Thánh Phêrô và đoàn giúp lễ và một số người khác cầm trong tay.
Đức Hồng Y Leonardo Sandri đã cử hành thánh lễ thay cho Đức Thánh Cha vì ngài vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Đồng tế với Đức Hồng Y Leonardo Sandri và tham dự cuộc rước lá có 30 Hồng Y và 50 Giám Mục. Phần thánh ca, ngoài ca đoàn Sistina của Tòa thánh, còn có ca đoàn và ban nhạc của giáo phận Roma và ca đoàn Mẹ Giáo Hội.
Dưới đây là toàn văn bài giảng được Đức Thánh Cha chuẩn bị, và đã được Đức Hồng Y Leonardo Sandri đọc thay cho ngài.
Hôm nay, chúng ta cũng bước theo Chúa Giêsu, trước tiên là trong một cuộc rước lá và sau đó là trên con đường đau khổ và buồn phiền, khi chúng ta bước vào Tuần Thánh chuẩn bị tưởng niệm cuộc thương khó, cái chết và sự phục sinh của Chúa.
Khi chúng ta nhìn vào khuôn mặt của những người lính và những giọt nước mắt của những người phụ nữ trong đám đông, sự chú ý của chúng ta hướng đến một người vô danh mà tên của người này đột nhiên xuất hiện trong Phúc âm: đó là Ông Simon xứ Kirênê. Ông là người bị những người lính bắt giữ, sau đó “đặt thập giá lên người ông và bắt ông vác theo sau Chúa Giêsu” (Lc 23:26). Vào lúc đó, ông đang từ ngoài đồng trở về. Ông tình cờ đi ngang qua khi ông bất ngờ thấy mình bị cuốn vào một vở kịch đã áp đảo ông, khi một khúc gỗ nặng được đặt trên vai ông.
Khi chúng ta đi trên con đường đến đồi Canvê, hãy cùng nhau suy ngẫm một chút về hành động của Simon, cố gắng nhìn vào trái tim ông và bước theo bước chân ông bên cạnh Chúa Giêsu.
Trước hết, hành động của Simon là mâu thuẫn. Một mặt, ông bị ép phải vác thập giá. Ông không giúp Chúa Giêsu vì tin tưởng, mà vì bị ép buộc. Mặt khác, sau đó ông trở nên đích thân tham gia vào cuộc khổ nạn của Chúa. Thập giá của Chúa Giêsu trở thành thập giá của Simon. Ông không phải là Simon, được gọi là Phêrô, người đã hứa sẽ theo Thầy mọi lúc. Simon đó đã biến mất vào đêm Chúa bị phản bội, ngay cả sau khi ông đã thốt lên: “Lạy Chúa, dầu có vào tù hay chết với Chúa, con cũng sẵn sàng” (Lc 22:33). Người hiện đang theo Chúa Giêsu không phải là môn đệ đó, mà là người đàn ông xứ Kirênê này. Tuy nhiên, Chúa đã dạy rõ ràng: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo Ta” (Lc 9:23). Simon người Galilê nói nhưng không hành động. Simon người Kirênê hành động nhưng không nói. Giữa ông và Chúa Giêsu, không có cuộc đối thoại; không một lời nào được nói ra. Giữa ông và Chúa Giêsu, chỉ có gỗ thập giá.
Nếu chúng ta muốn biết liệu Simon thành Kirênê có giúp đỡ hay ghét Chúa Giêsu, người mà giờ đây ông phải chia sẻ đau khổ, liệu ông có “vác” thập giá của Chúa hay chỉ đơn giản là kề vai đưa nó về phía trước, chúng ta phải nhìn vào trái tim của ông. Trong khi trái tim của Chúa luôn rộng mở, bị đâm thủng bởi nỗi đau cho thấy lòng thương xót của Người, thì trái tim con người vẫn khép kín. Chúng ta không biết điều gì đã xảy ra trong trái tim của Simon. Chúng ta hãy tưởng tượng mình ở vị trí của ông: chúng ta sẽ cảm thấy tức giận hay thương hại, trắc ẩn hay khó chịu? Khi chúng ta nghĩ đến những gì Simon đã làm cho Chúa Giêsu, chúng ta cũng nên nghĩ về những gì Chúa Giêsu đã làm cho Simon — những gì Người đã làm cho tôi, cho bạn, cho mỗi người chúng ta: Người đã cứu chuộc thế giới. Thập giá bằng gỗ mà Simon thành Kirênê đã vác là thập giá của Chúa Kitô, là Đấng đã mang lấy tội lỗi của toàn thể nhân loại. Người đã mang lấy chúng vì tình yêu thương chúng ta, trong sự vâng phục Chúa Cha (x. Lc 22:42); Người đã chịu đau khổ với chúng ta và vì chúng ta. Theo cách bất ngờ và đáng kinh ngạc này, Simon thành Kirênê trở thành một phần của lịch sử cứu độ, trong đó không ai là người xa lạ, không ai là ngoại kiều.
Chúng ta hãy bước theo dấu chân của Simon, vì ông dạy chúng ta rằng Chúa Giêsu đến để gặp gỡ mọi người, trong mọi hoàn cảnh. Khi chúng ta thấy đám đông lớn những người đàn ông và phụ nữ mà lòng hận thù và bạo lực thúc đẩy phải bước đi trên con đường đến đồi Canvê, chúng ta hãy nhớ rằng Thiên Chúa đã biến con đường này thành nơi cứu chuộc, vì chính Người đã bước đi trên con đường đó, hiến mạng sống mình vì chúng ta. Có bao nhiêu Simon thành Kirênê trong thời đại của chúng ta, đang mang thập giá của Chúa Kitô trên vai! Chúng ta có thể nhận ra họ không? Chúng ta có thể nhìn thấy Chúa trên khuôn mặt của họ, bị hủy hoại bởi gánh nặng của chiến tranh và sự thiếu thốn không? Đối mặt với sự bất công khủng khiếp của cái ác, chúng ta không bao giờ mang thập giá của Chúa Kitô một cách vô ích; ngược lại, đó là cách hữu hình nhất để chúng ta chia sẻ tình yêu cứu chuộc của Người.
Cuộc thương khó của Chúa Giêsu trở thành lòng thương xót bất cứ khi nào chúng ta đưa tay ra với những người cảm thấy họ không thể tiếp tục, khi chúng ta nâng đỡ những người đã ngã xuống, khi chúng ta ôm lấy những người nản lòng.
Anh chị em thân mến, để trải nghiệm phép lạ lớn lao của lòng thương xót này, chúng ta hãy quyết định cách thức chúng ta phải mang thập giá của chính mình trong Tuần Thánh này: nếu không phải trên vai, thì trong trái tim chúng ta. Và không chỉ thập giá của chúng ta, mà còn là thập giá của những người đau khổ xung quanh chúng ta; thậm chí có thể là thập giá của một người vô danh nào đó mà tình cờ — nhưng có thực sự là tình cờ không? — đã đặt trên con đường của chúng ta. Chúng ta hãy chuẩn bị cho mầu nhiệm vượt qua của Chúa bằng cách là mỗi người chúng ta trở thành một Simon thành Kirênê đối với nhau.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana