CHÚA NHẬT 2 THƯỜNG NIÊN
Tin mừng: Ga 1, 35-42.
“Các ông đã đến xem chỗ của Đức Chúa Giê-su ở, và ở lại với Ngài.”
Anh chị em thân mến, nội dung của bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy việc Đức Chúa Giê-su chọn các môn đệ đầu tiên và thái độ của các môn đệ như thế nào đối với lời mời gọi “Theo Thầy” của Đức Chúa Giê-su, tôi xin chia sẻ với anh chị em hai điểm sau:
1- “Đến mà xem”.
Đức Chúa Giê-su mời gọi hai người môn đệ của thánh Gioan Tiền Hô rằng “hãy đến mà xem”, và các ông đã đến xem, nhưng xem thấy gì? không xem thấy gì cả và cũng không có gì đáng xem, ngoài cuộc sống của Đức Chúa Giê-su, chính cuộc sống này đã thu hút và giữ các ông lại bên Ngài và trở thành môn đệ của Ngài.
Hai môn đệ đầu tiên đã xem nhưng họ không phê bình gì cả, cái mà họ xem thấy không phải là một vị bác học tài ba, cũng không phải là một anh hùng lẫm liệt, cũng chẳng phải là một nhân vật quan trọng nào khác của nhà vua, nhưng họ nhìn thấy một con người rất bình thường như những người khác, cái rất bình thường này có một sức lôi cuốn đặc biệt trong cung cách giảng dạy, bởi vì lời giảng dạy của Ngài như Đấng có quyền uy ! Họ đã xem và thấy được Đấng Mê-si-a trong cách sống và lời giảng của Đức Chúa Giê-su đó sự hiền lành và khiêm tốn của Ngài.
Hai môn đệ đã xem thấy Chúa, và họ đã ở lại với Ngài, học hỏi Ngài và sống chết với Ngài, và cuộc sống của các ngài cũng sao chép lại cuộc sống của Đức Chúa Giê-su, đó chính là đời sống khiêm tốn và phục vụ của các Ngài.
Chúng ta không những đã thấy Chúa mà còn trở nên con cái và là môn đệ của Ngài, nhưng trong cuộc sống chúng ta có học hỏi noi gương của Chúa chưa? Có những lúc chúng ta mời những người ngoại giáo, những người “nguội lạnh” đến mà xem, nhưng khi họ đến nhà thờ để “xem” Chúa thì họ không thấy Chúa đâu cả, mà chỉ thấy chúng ta –những người Ki-tô hữu- đi dâng lễ mà như đi coi phim ở trong rạp hát: thanh niên nam nữ ngồi bên ngoài ghế đá trò chuyện tâm tình “ôm nhau xèo nẹo”; họ thấy chúng ta đang ngồi tán ngẫu hút thuốc lá khi linh mục đang giảng; họ thấy các ông trùm cầm cây roi mây đi lui đi tới rình nạt nộ trẻ em như coi tù...
- “Đến mà xem” tức là đến để sống với Đức Chúa Giê-su trong bí tích Thánh Thể.
- “Đến mà xem” tức là đến để nhận sự hòa giải nơi bí tích Giải Tội.
- “Đến mà xem”, xem rồi thì ra đi loan báo cái mà mắt mình đã xem đã cảm nghiệm được cho tha nhân, đó chính là đời sống yêu thương và phục vụ của chúng ta.
2- “Chúng tôi đã gặp Đấng Mê-si-a”.
Đó là tiếng hô vui mừng của người đi tìm trân châu ngọc quý và đã gặp, ông An-rê -một trong hai môn đệ đầu tiên- đã gặp và đã loan báo tin vui này cho người nhà của mình, tức là em của mình là Phê-rô. Đây là một thái độ rất thường tình của con người là chia sẻ trước với người thân thiết những vui buồn của mình, đây cũng là thái độ của Đức Chúa Giê-su khi Ngài đi rao giảng tin từng Nước Trời, trước tiên là cho người Do Thái, dân tộc của Ngài, sau đó mới đến mọi dân nước trên thế giới.
Có những lúc trong cuộc sống chúng ta đã gặp được Chúa, nhưng chúng ta không đem Chúa đến cho người nhà, chẳng hạn như có người Ki-tô hữu khi ra ngoài xã hội thì làm rất tốt bổn phận của người có đạo, nhưng về nhà thì lại cau có chửi bới anh chị em trong nhà; có người đi đến các bệnh viện để truyền đạo, giúp đỡ bệnh nhân, nhưng cha mẹ già yếu ở nhà không chịu săn sóc bỏ mặc cho người khác chăm nom; có người tiền dư bạc đống đem đến cơ quan từ thiện này có quan từ thiện khác để bố thí, nhưng anh em cháu chắt ruột thịt của mình thì một đồng cũng không bỏ ra cứu giúp, cho nên họ giúp đỡ người khác chỉ là quảng cáo cho công ty hoặc đánh bóng tên tuổi của mình mà thôi, còn thực chất yêu người thì nằm trên những dòng chữ “tạ ơn” của người chịu ơn họ.
Có những lúc chúng ta đã bắt gặp được Chúa nơi các nhà thờ to lớn, và chúng ta hứng thú phục vụ Chúa trong các nhà thờ ấy, nhưng lại không thấy Chúa để phục vụ Ngài trong nhà thờ nhỏ bé của họ đạo mình. Nếu chúng ta không gặp được Chúa nơi những người trong gia đình, nếu chúng ta không giới thiệu Chúa cho những người trong giáo xứ họ đạo của mình, thì Chúa mà chúng ta đem giới thiệu cho người khác chỉ là “chúa dỏm” mà thôi.
“Lạy Chúa, mỗi ngày trong thánh lễ Chúa đều mời gọi chúng con hãy đến mà xem, xem tình yêu của Chúa đối với nhân loại và với chúng con trong bí tích Thánh Thể. Chúa mời gọi chúng con đến mà xem để rồi sống với những gì mình đã xem thấy nơi Thánh Thể, đó chính là sự khiêm hạ của một Thiên Chúa làm người.
Xin Chúa ban cho chúng con được học hỏi Chúa sự yêu thương và lòng khiêm hạ ấy, để chúng con hân hoan nói với người anh em chị em của con rằng: chúng tôi đã thấy Chúa là Đấng Mê-si-a, Ngài đang ở trong anh, ở trong chị, ở trong tha nhân, Ngài đang ở trong tất cả những người đau khổ và trong những người đang thành tâm tìm kiếm Ngài”.
Xin Chúa nghe lời chúng con. Amen”
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
------------
http://www.vietcatholic.org
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://nhantai.info
Tin mừng: Ga 1, 35-42.
“Các ông đã đến xem chỗ của Đức Chúa Giê-su ở, và ở lại với Ngài.”
Anh chị em thân mến, nội dung của bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy việc Đức Chúa Giê-su chọn các môn đệ đầu tiên và thái độ của các môn đệ như thế nào đối với lời mời gọi “Theo Thầy” của Đức Chúa Giê-su, tôi xin chia sẻ với anh chị em hai điểm sau:
1- “Đến mà xem”.
Đức Chúa Giê-su mời gọi hai người môn đệ của thánh Gioan Tiền Hô rằng “hãy đến mà xem”, và các ông đã đến xem, nhưng xem thấy gì? không xem thấy gì cả và cũng không có gì đáng xem, ngoài cuộc sống của Đức Chúa Giê-su, chính cuộc sống này đã thu hút và giữ các ông lại bên Ngài và trở thành môn đệ của Ngài.
Hai môn đệ đầu tiên đã xem nhưng họ không phê bình gì cả, cái mà họ xem thấy không phải là một vị bác học tài ba, cũng không phải là một anh hùng lẫm liệt, cũng chẳng phải là một nhân vật quan trọng nào khác của nhà vua, nhưng họ nhìn thấy một con người rất bình thường như những người khác, cái rất bình thường này có một sức lôi cuốn đặc biệt trong cung cách giảng dạy, bởi vì lời giảng dạy của Ngài như Đấng có quyền uy ! Họ đã xem và thấy được Đấng Mê-si-a trong cách sống và lời giảng của Đức Chúa Giê-su đó sự hiền lành và khiêm tốn của Ngài.
Hai môn đệ đã xem thấy Chúa, và họ đã ở lại với Ngài, học hỏi Ngài và sống chết với Ngài, và cuộc sống của các ngài cũng sao chép lại cuộc sống của Đức Chúa Giê-su, đó chính là đời sống khiêm tốn và phục vụ của các Ngài.
Chúng ta không những đã thấy Chúa mà còn trở nên con cái và là môn đệ của Ngài, nhưng trong cuộc sống chúng ta có học hỏi noi gương của Chúa chưa? Có những lúc chúng ta mời những người ngoại giáo, những người “nguội lạnh” đến mà xem, nhưng khi họ đến nhà thờ để “xem” Chúa thì họ không thấy Chúa đâu cả, mà chỉ thấy chúng ta –những người Ki-tô hữu- đi dâng lễ mà như đi coi phim ở trong rạp hát: thanh niên nam nữ ngồi bên ngoài ghế đá trò chuyện tâm tình “ôm nhau xèo nẹo”; họ thấy chúng ta đang ngồi tán ngẫu hút thuốc lá khi linh mục đang giảng; họ thấy các ông trùm cầm cây roi mây đi lui đi tới rình nạt nộ trẻ em như coi tù...
- “Đến mà xem” tức là đến để sống với Đức Chúa Giê-su trong bí tích Thánh Thể.
- “Đến mà xem” tức là đến để nhận sự hòa giải nơi bí tích Giải Tội.
- “Đến mà xem”, xem rồi thì ra đi loan báo cái mà mắt mình đã xem đã cảm nghiệm được cho tha nhân, đó chính là đời sống yêu thương và phục vụ của chúng ta.
2- “Chúng tôi đã gặp Đấng Mê-si-a”.
Đó là tiếng hô vui mừng của người đi tìm trân châu ngọc quý và đã gặp, ông An-rê -một trong hai môn đệ đầu tiên- đã gặp và đã loan báo tin vui này cho người nhà của mình, tức là em của mình là Phê-rô. Đây là một thái độ rất thường tình của con người là chia sẻ trước với người thân thiết những vui buồn của mình, đây cũng là thái độ của Đức Chúa Giê-su khi Ngài đi rao giảng tin từng Nước Trời, trước tiên là cho người Do Thái, dân tộc của Ngài, sau đó mới đến mọi dân nước trên thế giới.
Có những lúc trong cuộc sống chúng ta đã gặp được Chúa, nhưng chúng ta không đem Chúa đến cho người nhà, chẳng hạn như có người Ki-tô hữu khi ra ngoài xã hội thì làm rất tốt bổn phận của người có đạo, nhưng về nhà thì lại cau có chửi bới anh chị em trong nhà; có người đi đến các bệnh viện để truyền đạo, giúp đỡ bệnh nhân, nhưng cha mẹ già yếu ở nhà không chịu săn sóc bỏ mặc cho người khác chăm nom; có người tiền dư bạc đống đem đến cơ quan từ thiện này có quan từ thiện khác để bố thí, nhưng anh em cháu chắt ruột thịt của mình thì một đồng cũng không bỏ ra cứu giúp, cho nên họ giúp đỡ người khác chỉ là quảng cáo cho công ty hoặc đánh bóng tên tuổi của mình mà thôi, còn thực chất yêu người thì nằm trên những dòng chữ “tạ ơn” của người chịu ơn họ.
Có những lúc chúng ta đã bắt gặp được Chúa nơi các nhà thờ to lớn, và chúng ta hứng thú phục vụ Chúa trong các nhà thờ ấy, nhưng lại không thấy Chúa để phục vụ Ngài trong nhà thờ nhỏ bé của họ đạo mình. Nếu chúng ta không gặp được Chúa nơi những người trong gia đình, nếu chúng ta không giới thiệu Chúa cho những người trong giáo xứ họ đạo của mình, thì Chúa mà chúng ta đem giới thiệu cho người khác chỉ là “chúa dỏm” mà thôi.
“Lạy Chúa, mỗi ngày trong thánh lễ Chúa đều mời gọi chúng con hãy đến mà xem, xem tình yêu của Chúa đối với nhân loại và với chúng con trong bí tích Thánh Thể. Chúa mời gọi chúng con đến mà xem để rồi sống với những gì mình đã xem thấy nơi Thánh Thể, đó chính là sự khiêm hạ của một Thiên Chúa làm người.
Xin Chúa ban cho chúng con được học hỏi Chúa sự yêu thương và lòng khiêm hạ ấy, để chúng con hân hoan nói với người anh em chị em của con rằng: chúng tôi đã thấy Chúa là Đấng Mê-si-a, Ngài đang ở trong anh, ở trong chị, ở trong tha nhân, Ngài đang ở trong tất cả những người đau khổ và trong những người đang thành tâm tìm kiếm Ngài”.
Xin Chúa nghe lời chúng con. Amen”
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
------------
http://www.vietcatholic.org
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://nhantai.info