Chúa nhật III Thường niên , năm A
Is 8,23b-9,3; 1 Co 1,10-13.17; Mt 4,12 – 23

Chúa Giêsu gọi các môn đệ

Ơn gọi là một hồng ân tuyệt vời của Thiên Chúa đối với một con người. Mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một dịp, một cơ hội, Chúa gọi ai tùy ý Ngài muốn. Có thể nói được ơn gọi là một ơn huệ nhưng không Thiên Chúa ban cho con người. Chính vì thế, khi khai mạc sứ vụ rao giảng công khai, Chúa Giêsu đã xin Gioan Tẩy Giả làm phép rửa cho Ngài tại dòng sông Giođăng. Gioan Tẩy Giả đã thấy Thánh Thần ngự xuống trên Chúa Giêsu và Ngài nhận ra Chúa Giêsu chính là Đấng Thiên Sai, Đấng Cứu Thế. Sau đó, Chúa kêu gọi một số môn đệ đi theo Ngài. Bởi vì, Chúa không muốn công việc loan báo Tin Mừng chỉ một mình Ngài làm. Ngài muốn có nhiều người cộng tác vào chương trình cứu độ của Ngài. Nên, Ngài đã kêu gọi các môn đệ đầu tiên đi theo Ngài…

Tin Mừng của thánh Matthêu cho hay, Chúa đã kêu gọi ông Simon, sau Ngài sẽ đổi tên ông là Phêrô, và Anrê, em của Simon. Giacôbê và Gioan em Ông.Khi được Chúa đích danh mời gọi, dù các môn đệ đang làm nghề chài lưới, đang sống với cha mẹ, vợ con vv…dù họ rất bịn rịn với cái nghề truyền thống của tổ tiên để lại, dù họ đang sống êm đềm, thân thương với cha mẹ, họ hàng, vợ con…nhưng được gọi tên họ đã dứt khoát bỏ mọi sự để đi theo Chúa Giêsu.Thực tế, các môn đệ đã có cái nhìn sáng suốt, có trực giác nhạy bén giữa lời mời gọi khác lạ của Chúa Giêsu và các Kinh sư, Biệt phái vv…Các môn đệ đã có một đức tin sâu xa, do đó, họ đã nhận ra Chúa Giêsu là ai, Chúa Giêsu là Đấng Cứu Thế, là Đấng Thiên Sai, là Con Thiên Chúa. Tuy nhiên, ánh sáng đức tin có lúc còn mờ nhạt bởi vì họ chưa cảm nghiệm sâu xa Đấng kêu gọi họ, họ theo Ngài nhưng phải sống chết vì Ngài. Vâng, phải đợi Chúa Thánh Thần hiện xuống, ánh sáng ấy mới rực chiếu soi và họ mới nhận ra thực rõ nét, họ bền tâm kiên trì làm chứng cho Chúa Phục Sinh dẫu phải hy sinh cả mạng sống vv…

Tin Mừng cho hay, cả cuộc đời theo Chúa là cả một quá trình các môn đệ phải phấn đấu, vượt thắng bởi vì dẫu sao các Ngài vẫn còn là con người, vẫn mang thân phận yếu hèn, tội lỗi. Đi theo Chúa, các Ngài vẫn còn tham sân si phủ lấp.Do đó, có lần các Ngài đã không đủ khiêm nhường, không đủ kiên nhẫn để chấp nhận thân phận “ hiền lành và khiêm nhường “ như Chúa muốn. Có lần các Ngài đã tranh luận dọc đường ai sẽ làm lớn làm bé. Các Ngài cứ quan niệm Vương Quốc của Chúa Giêsu cũng giống như nước trần gian này. Các Ngài chưa hiểu được ý của Chúa : “ Người làm lớn phải là người phục vụ “, chính Chúa đã nêu gương cho các môn đệ, Ngài cúi xuống, rửa chân cho các môn đệ “. Nên, các môn đệ cũng phải noi gương bắt chước Ngài.

Kitô hữu là người thuộc về Chúa bởi vì qua bí tích rửa tội, họ mang một tên thánh. Mang tên mới, họ thuộc trọn vẹn về Chúa, họ là nhiệm thể của thân thể của Đức Kitô. Và họ sẽ được mạnh mẽ, lớn lên trong bí tích thêm sức. Họ sẽ kiên trì, can đảm lắng nghe và tuân giữ lề luật của Chúa. Họ sẽ mạnh mẽ làm chứng cho Chúa.

Đi theo Chúa, ở lại với Chúa, và làm chứng cho Chúa đòi hỏi mỗi người chúng ta phải có đức tin, đòi hỏi chúng ta phải mạnh mẽ, can đảm và không hề sợ bất cứ những gì cản trở chúng ta trên cuộc hành trình đức tin, bởi vì chúng ta tin Chúa luôn có mặt với chúng ta trong suốt cuộc đời trần thế này.

Lạy Chúa Giêsu, xưa Chúa đã kêu gọi các môn đệ, nghe tiếng gọi, các Ngài đã bỏ tất cả mọi sự để đi theo Chúa.Xin cho chúng con cũng noi gương các Ngài sẵn sàng làm chứng cho Chúa bằng đời sống đạo: bác ái và yêu thương của chúng con.Amen.

Gợi ý để chia sẻ :

1.Chúa đã gọi các môn đệ đầu tiên như thế nào ?
2.Tại sao Chúa lại đổi tên Simon là Phêrô ?
3.Tên có ý nghĩa gì ?
4.Kitô hữu là người thuộc về ai ? Tại sao ?