Chúa Nhật 13 THƯỜNG NIÊN (C)
I Các Vua19: 16, 19-21; T.vịnh 15; Galát 5: 1, 13-18; Luca 9: 51-62
CHÚNG TA ĐÃ SẲN SÀNG TIẾP BƯỚC THEO ĐỨC KITÔ CHƯA ?

Bạn có cảm thấy sụ̉ thay đổi và vội vàng trong phúc âm hôm nay không? Mỏ̉ đầu đoạn sách thánh Luca viết Khi đã tỏ́i ngày Đủ́c Giêsu "đủọ̉c rủỏ́c lên trỏ̀i". Bối cảnh trình bày nỏi Chúa Giêsu sẽ đủọ̉c "rủỏ́c lên". Thành Giêrusalem ỏ̉ độ cao 2700 feet trên mặt nủỏ́c biển, vậy thì Chúa Giêsu phải lên núi ỏ̉ Giudea để đến Thành Thánh. Hôm nay Chúa Giêsu bắt đầu cuộc hành trình lên Giêrusalem. Có một nghĩa khác về việc Chúa Giêsu "đủọ̉c rủỏ́c lên". Ngài sẽ chịu thủỏng khó ỏ̉ thành Giêrusalem Ngài sẽ bị "đủa lên" trên cây thập giá, sẽ sống lại và sẽ lên trỏ̀i, nghĩa là Ngài sẽ "đủọ̉c rủỏ́c lên" về vỏ́i Chúa Cha.

Bài phúc âm hôm nay vang lại bài đọc thủ́ nhất, vì bài đó nói về ngôn sủ́ Êlia đủọ̉c rủỏ́c lên trong cỏn gió lốc (2V 2: 11). Đoạn sách này còn có ý nghĩa khác nói về ngôn sủ́. Khi hai ông Giacôbê và Gioan đề nghị Chúa Giêsu cho lủ̉a trên trỏ̀i rỏi xuống dân một làng Samaritanô vì họ không tiếp đón Chúa Giêsu và các môn đệ. Ngôn sủ́ kêu lủ̉a trên trỏ̀i rỏi xuống khi kẻ thù dân Israel đến gần ngôn sủ́ (2V 1: 10) "và lủ̉a đã tủ̀ trỏ̀i thiêu hắn và 50 ngủỏ̀i của hắn". Nhủng, kêu kủ̉a tủ̀ trỏ̀i xuống không phải là thái độ của Chúa Giêsu đối vỏ́i kẻ thù. Chúa Giêsu đả kích lỏ̀i đề nghị tàn bạo của hai môn đệ đối vỏ́i dân làng Samaritanô. Thật là điều hay Chúa Giêsu đã làm nhủ vậy, vì sau khi Ngài "đủọ̉c rủỏ́c lên", việc giảng dạy theo Đấng Mêsia của giáo hội bắt đầu. Samaria là nỏi dân chúng không phải Do thái trỏ̉ lại đầu tiên vào giáo hội.

Dân Do thái và ngủỏ̀i xủ́ Samaria là kể thù vỏ́i nhau. Chúa Giêus đi qua xủ́ Samaria là chuyện lạ. Thủỏ̀ng thì ngủỏ̀i Do thái tránh không đi qua xủ́ Samaria trên đủỏ̀ng họ lên Giêrusalem. Trong phúc âm thánh Gioan Chúa Giêsu nói chuyện lâu dài vỏ́i một ngủỏ̀i phụ nủ̃ xủ́ Samaria (Ga 4: 4-11). Chúa Giêsu không tủ̀ bỏ ai cả, ngay cả "kẻ thù vỏ́i dân Ngài", hay ngủỏ̀i thuộc tôn giáo khác. Các môn đệ Ngài cũng phải làm nhủ vậy.

Thánh Luca nói với chúng ta là Chúa Giêsu "quyết định lên đường đi lên Giêrusalem". Luca viết 9 đoạn văn về sứ vụ của Chúa Giêsu và Giêrusalem là nơi cuối cùng. Ngay trước khi gặp ba môn đệ đầu tiên, Ngài tiếp tục đi trên đường giảng dạy về việc theo Ngài làm môn đệ. Những người theo Ngài sẽ phải uyển chuyển sẵn sàng thay đổi và quyết tâm với Ngài.

Môn đệ của Chúa Giêsu phải để mọi sụ̉ qua một bên. Ngồi ngay một chỗ, chọn sụ̉ an toàn và không thay đổi là không thể làm môn đệ của Ngài đủọ̉c. Chúa Giêsu luôn luôn trên đủỏ̀ng đi, và chúng ta phải sẵn sàng theo Ngài. Bạn có nhận thấy các tủ̀ ngủ̃ về hành động trong bài này không? Nào: hành trình, gỏ̉i đi, đi vào, trên đủỏ̀ng đi, hãy đi, đi theo v.v... Làm môn đệ phải có hành động.

Muốn làm môn đệ thì có nhủ̃ng ̣điều trình bày trong ba câu chuyện gặp gỏ̉ vỏ́i Chúa Giêsu. Ngài không nói nhẹ về điều kiện làm môn đệ. Nếu ngủỏ̀i nào đáp lại lỏ̀i Chúa Giêsu mỏ̀i gọi, ngủỏ̀i đó sẽ gặp chông gai trên đủỏ̀ng đi. Ông Giacobê và ông Gioan đã có kinh nghiệm gặp chông gai khi họ bị nhủ̃ng ngủỏ̀i làng Samaritanô không đón tiếp. Hai ông mỏ́i bắt đầu theo Chúa Giêsu trên đủỏ̀ng đi lên Giêrusalem thì họ đã gặp chống đối. Chúa Giêsu cũng có thể nói với ngủỏ̀i hỏi Ngài "Thủa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo", là anh có thấy ngủỏ̀i làng Samaritanô tủ̀ chối đón tiếp tôi không? Anh có sẵng sàng chịu bị ngủỏ̀i ta chối bỏ vỉ tôi không? Nhủng, trái lại, Chúa Giêsu nói "Con Ngủỏ̀i không có chỗ tụ̉a đầu". Ngài có thể nói thêm là "nếu anh muốn theo tôi anh cũng sẽ chịu nhủ vậy".

Có môn đệ nào lại muốn theo một vị thầy bị người ta chối bỏ không? Một vị thầy không được tôn trọng khi lên đến Giêrusalem không? Câu hỏi này cũng có thể nói với chúng ta. Thử hỏi chúng ta có muốn liên hệ với người muốn cứu vớt chúng ta, lại bảo chúng thãy hy sinh mạng sống chúng ta cho kẻ khác không? Chúng ta có sẵn sàng bỏ sự an toàn của mình để nhận làm môn đệ không? Hôm nay Chúa Giêsu cho chúng ta có cơ hội để suy nghĩ về lời chúng ta đã đáp lại lời mời gọi đi theo Chúa Giêsu. Chúng ta đã bỏ qua bao nhiêu điều? Chúng ta đã để những dịp phải làm qua ngày khác không?

Đáp lại lỏ̀i một ngủỏ̀i khác muốn theo Ngài, Chúa Giêsu hỏi củ́ng cỏi. Ngủỏ̀i này không tủ̀ chối bổn phận anh ta phải lo cho cha mẹ và gia đình. Nhủng, Chúa Giêsu trên đủỏ̀ng đi, Ngài chỉ có chút thì giỏ̀ đáp lại vỏ́i ngủỏ̀i muốn chôn cất cha anh ta trủỏ́c. Không phải vì cha anh ta vủ̀a mỏ́i chết, nhủng là anh ta muốn thu xếp chuyện nhà trủỏ́c. Và khi cha mẹ anh ta mất anh ta sẽ đủọ̉c thủ thả theo Chúa Giêsu. Nhủng theo Chúa Giêsu là theo sụ̉ sống, không phải theo sụ̉ chết. Chúa Giêsu mỏ̀i gọi chúng ta vào một gia đình mỏ́i và một liên hệ sinh sống. Điều gì đã lôi kéo chúng ta khỏi sụ̉ sống cần phải bỏ lại sau.

Thỏ̀i buổi Chúa Giêsu, liên hệ gia đình là điều rất quan trọng, và trách nhiệm vỏ́i gia đình có thể kéo ngủỏ̀i ta lại không đáp ủ́ng lỏ̀i mỏ̀i gọi của một ngủỏ̀i trên đủỏ̀ng đi "hãy theo tôi". Ngủỏ̀i theo Chúa Giêsu sẽ có một gia đình mỏ́i. Trủỏ́c đó Chúa Giêsu đã nói "Mẹ tôi và anh em tôi, chính là nhủ̃ng ai nghe lỏ̀i Thiên Chúa và đem ra thụ̉c hành" (Lc 8: 21). Lúc đó Chúa Giêsu nói nhủ vậy và bây giỏ̀ Ngài cũng nói nhủ vậy. Ngài mỏ̀i gọi chúng ta "hãy theo tôi". Chúng ta có nghe lỏ̀i Thiên Chúa trong lỏ̀i mỏ̀i gọi đó, và chúng ta có sẵn sàng thụ̉c hành lỏ̀i mỏ̀i gọi đó hay không? Nếu chúng ta thụ̉c hành thì chúng ta là mẹ và anh chị em của Chúa Giêsu.

Đủỏ̀ng lên Giêrusalem vủ̀a bắt đầu, và câu hỏi về việc làm môn đệ của Chúa Giêsu đã đủọ̉c nêu lên. Điều gì đòi hỏi chúng ta, nếu chúng ta muốn làm môn đệ? Thật rõ ràng là đi theo Chúa Giêsu bắt đầu vào mùa hè này cho chúng ta, không phải là một chuyến đi nghỉ mát, một chuyến đi thăm bạn bè và gia đình rồi trỏ̉ về vỏ́i mái ấm nhà chúng ta là nỏi quen thuộc.

Một khi chúng ta đã chấp nhận lỏ̀i mỏ̀i gọi là không có sụ̉ trỏ̉ lại vỏ́i mái ấm gia đình mà chúng ta thủỏ̀ng trỏ̉ về. Và cũng không có bản đồ chỉ rõ đủỏ̀ng ̣đi dễ dàng. Chúng ta không đi theo bản đồ. Chúng ta theo một vị Thầy là Ngủỏ̀i đã đi đủỏ̀ng đó trủỏ́c chúng ta và muốn chúng ta tin vào Ngài. Chỉ có Ngài mỏ́i biết đủỏ̀ng đi.

Bao nhiêu điều đã thay đổi đỏ̀i chúng ta. Đi theo Chúa Giêsu luôn luôn đòi hỏi việc dấn thân đi lại nhiều lần. Bài phúc âm hôm nay cho chúng ta dịp suy nghĩ trủỏ́c khi chúng ta quyết định dấn thân lần nủ̃a đi theo Chúa Giêsu. Trong khi Chúa Giêsu lên thành Giêrusalem, chúng ta sẽ thấy là đi theo Ngài không phải là việc làm của người nhẹ dạ. Chúng ta sẽ thấy lúc đầu đám đông quần chúng hoan hô rồi phai lạt đi và các cỏ quan tôn giáo lần lần chống đối mạnh. Rồi Ngài sẽ phải chịu chết. Chúa Giêsu mỏ̀i gọi chúng ta đi theo Ngài, và loan báo điều gì khác vỏ́i thế gian là sụ̉ công chính, tình yêu thủỏng, lòng tha thủ́ và thủỏng xót.

Ai có thể làm nhủ thế đủọ̉c? Tụ̉ chúng ta, chúng ta không thể làm đủọ̉c. Nhủng, chúng ta không làm một mình trên đủỏ̀ng đi. Chúng ta cùng đi vỏ́i Chúa Giêsu và cộng đoàn tín hủ̃u. Khi chúng ta vấp ngã, đi lạc hủỏ́ng, hay chán nãn, một ngủỏ̀i cùng đi vỏ́i chúng ta sẽ có đó đễ nâng đỏ̃ và giúp chúng ta trên đủỏ̀ng đi - đủỏ̀ng Chúa Kitô.

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP


13th SUNDAY -C-
I Kings19: 16, 19-21; Psalm 16; Galatians 5: 1, 13-18; Luke 9: 51-62

Can you feel the shift and the rush in today’s gospel passage? Beginning with today’s passage the movement in Luke’s gospel makes a major change. The evangelist tells us that "the days for Jesus’ being taken up were fulfilled." The scene is set for Jesus to be "taken up." Jerusalem is 2700 feet above sea level so, Jesus has to climb the Judean mountains to get to the holy city. Today Jesus begins his journey "up to Jerusalem." There is another meaning to Jesus’ being "taken up." In Jerusalem he will suffer his passion, be "lifted up" on the cross, resurrected and then ascend – be "taken up" – to his Father.

The gospel account echoes our first reading because the prophet Elijah was taken up (2 Kings 2:11). There is another allusion in this passage to the prophet: when James and John suggest Jesus rain down fire on the Samaritans for not welcoming him and his disciples. Elijah called down fire when Israel’s enemies approached the prophet (2 Kings 1:10). But raining down fire is not Jesus’ way of treating enemies. He rebukes the disciples’ violent suggestion to destroy the Samaritan village. It is a good thing he does, because after Jesus was "taken up" and the messianic activity of the church began, Samaria was the first non-Jewish region to be converted to Christianity.

Since Jews and Samaritans were enemies, Jesus’ journey through Samaria was unusual. Usually Jews avoided passing through Samaria on their way to Jerusalem. In John’s Gospel Jesus has a long dialogue with the Samaritan woman (4:4-41). Jesus does not reject anyone, even "enemies of the state," or religious heretics. His disciples will need to do the same.

Luke tells us Jesus "resolutely determined to journey to Jerusalem." Luke is beginning a narrative of a nine-chapter ministry, with Jerusalem as its final destination. Even prior to his encounter with the three potential disciples, by his being constantly on the move, Jesus is teaching us about discipleship. Followers of Jesus will have to be flexible, willing to change and make a commitment to him.

The disciple must be willing to put everything else aside. Sitting still and choosing comfort and stability will not do for a disciple of Jesus. He is on the move and we must be willing to follow. Have you noticed all the action words in this reading? – journey, sent, entered, on the way, proceeding, follow, etc. Discipleship requires action.

The requirements for discipleship are illustrated in the three encounters Jesus has as he sets out. He does not soft-pedal what’s required to be a disciple. If someone responds to his invitation there will be bumps on the road. James and John are already experiencing some of those bumbs as they face the rejection of the Samaritan village. They had just begun the journey with Jesus to Jerusalem and already they are meeting opposition. Jesus could also have said to the one who calls out, "I will follow you wherever you go" — "Have you noticed the rejection by the Samaritan village? Are you prepared to suffer the same rejection for my sake?" Instead, he put it this way, "…the Son of Man has nowhere to rest his head." He could have added, "Nor will you if you follow me."

Does a disciple really want to follow a leader who will be rejected, not crowned, when he gets to Jerusalem? A similar question could be put to us. Do we want to be associated with one who offers us salvation by asking us to give up our lives in service to others? Are we willing to give up our needs for comfort to meet the demands of discipleship? Today Jesus offers us an opportunity to reflect on the kind of response we have made to his invitation to follow him. How many compromises have we made? How much have we put off to do to a later date?

Jesus’ response to the second would-be follower sounds harsh. He is not denying one’s obligations to parents and family. But Jesus is on the move and has only a moment to respond to the man who wants to go and bury his father. It isn’t that the father has just died, but the man wants to go and finish things at home. When his parents have died he will be free to leave and follow Jesus. But following Jesus is about life, not death. He invites us into a new family and life-giving relationships. Whatever is robbing us of life, or holding us back, must be left behind.

Family ties were very strong in Jesus’ world and responsibilities to one’s family could hold one back from a quick response to someone who offers an invitation while on the move, "Follow me." The follower of Jesus has a new family. Earlier he had said, "My mother and my brothers are those who hear the word of God and act upon it" (8:21). Just as he did then, he is doing now. He extends an invitation to us, "Follow me." Do we hear the word of God in that invitation and are we ready to act on it? If we do, we are Jesus’ mother and brothers and sisters.

The journey to Jerusalem has just started and questions about discipleship have already arisen. What is required of us if we want to be a disciple? It’s clear this journey following Jesus, which comes at the beginning of summer for us, isn’t about a vacation trip; a visit to friends and family and then a return to the comfort of home and familiar surroundings.

There is no turning back once we accept Jesus’ invitation. There is no home and the accustomed to return to. Nor is there a map on MapQuest to show us the easiest way to get where we are going. We are not following some map. We are following our guide, who has made the trip before us and asks us to trust him – only he knows the way.

So much has changed in our lives. Following Jesus always requires a renewed commitment. Today’s gospel gives us pause before we make the decision again to follow him. As Jesus heads towards Jerusalem we will see that following him is not for the faint of heart. We will watch the initial enthusiasm of the crowds fade and hostility by the religious establishment grow. Eventually he will be put to death. He is inviting us to follow him and proclaim something different to the world – a reign of justice, love, forgiveness, and mercy.

Who can do that? On our own we can’t, but we’re not alone on this journey, we are accompanied by Jesus and this community of faith. When we stumble, lose our way, or get disheartened, one of the travelers with us will be there to support us and help us along the way – Christ’s way.