Hơn bốn mươi năm hòa bình sao mắt mẹ chưa vui?
Mẹ có thấy quanh đây bầy sâu bọ ẩn hiện mặt người?
Mảnh ruộng vườn của mẹ bây giờ thuộc về chủ mới
Mẹ khốn khổ lang thang khiếu kiện những ngày cuối kiếp người!

Quê nhà mẹ xưa ở nơi nào?
Con cái của mẹ giờ trôi dạt phương nao?
Đêm chong mắt mờ, co ro một góc tối công viên nhìn ra phố phường nhiệt náo
Mẹ không biết đất nước mình đã hơn bốn mươi năm hòa bình sao?

Ừ, thì hồi xưa mắt mẹ buồn đã đành
Hỏi mấy người vui trong cảnh huynh đệ tương tàn chiến tranh
Ngày xưa mẹ từng bao che thằng “còn có cái quần đùi cũng đánh!”
Mẹ đâu ngờ sau chiến thắng nó về hóa đảng lưu manh?!

Hơn bốn mươi năm hòa bình sao chị còn ra đi
Ở Thái, ở Đài hay Singapore… chị định sẽ làm gì?
Làm thuê, ở đợ hay cưới thằng chồng ngoại già có tiền, xấu xí
Đất nước thanh bình sao chị vẫn cứ muốn thoát ly?

Chị thì vì mẹ cha già, chị thì vì chồng con
Bởi cơ cực quá nên chút danh giá cũng xuống cấp, hao mòn
Thúy Kiều chuộc cha chỉ tưởng chuyện “Tân-Thanh Trường-Đoạn”
Ai ngờ bây giờ hóa thành chuyện thật bi-hài của nước non!

Hơn bốn mươi năm hòa bình sao anh cũng muốn đi?
Trong nước cu li, ngoài nước cũng cam phận cu-li
Ôi những chàng trai của một dân tộc từng ngất trời hào khí
Hỏi cách mạng làm sao mà thế hệ này phải lưng cúi, chân quỳ?

Hơn bốn mươi năm hòa bình sao các anh các chị chưa vui?
Chỉ chốn hoành tráng ăn chơi sâu bọ sang sảng tiếng cười
Chỉ có loa đài lớn tiếng tuyên truyền bao năm không biết mỏi
Một chủ nghĩa điên rồ, một xác chết chẳng chôn được xem như cha chung của bầy sâu bọ làm người!

Đất nước hòa bình sao em nhỏ chưa vui?
Mắt chứa đầy nỗi buồn như người lớn tuổi
Ngày nào đất nước này những người lớn chưa sám hối sửa đổi
Chắc tương lai em cũng mơ hồ như vận nước nổi trôi!

Đã hơn bốn mươi năm hòa bình tôi ao ước mẹ vui
Ao cá, vườn rau, nhà dù nhỏ… cho mẹ vào ra thanh thản lúc cuối đời
Tôi muốn anh chị về lại quê nhà xum vầy mừng tủi
Tôi muốn em an tâm cắp sách chuẩn bị tuổi vào đời

Hơn bốn mươi năm hòa bình mà đất nước cứ thụt lùi
Bởi vẫn chưa thức tỉnh thoát ra Chủ-nghĩa-xã-hội
Dăm đứa sống hoành tráng nhố nhăng được ăn được nói
Bởi đa số thầm lặng nhục nhằn để sâu bọ ung dung làm người!